1. Vì Em biết khi mình cách xa nhau B7 rồi tình đã chia Am phôi
Trần D gian có gì vui mà lưu C luyến
Là Em khi linh hồn chơi Am với cơn mê Em chiều
Đường xa một mình lê D bước trong cô B7 liêu
Nhìn thời gian hấp hối.
2. Người Em đến như ngọn nến khi đông B7 về sưởi ấm đêm Am mưa
Tình D vui như mùa xuân hồng đôi C má
Là Em khi cõi lòng rung Am tiếng tơ êm Em đềm
Mộng xưa theo tà dương D chết không ai B7 hay
Là bóng đêm hãi Em hùng.
ĐK:
Em Thôi xin hãy quay B7 về dù trong câu Em hát nghe tiếng não Am nề
D Đâu là chốn dung G thân khi đường trần D gian chia B7 lối
Em Nếu có đến với B7 tôi vào giây phút Em cuối gởi nén hương C tàn
Am Dù mắt ướt lệ G nhòa thì tình vẫn B7 đến trong Em mơ.
Người Em đã mang tình đến khi xuân B7 về sưởi ấm tim Am tôi
Chuyện D xưa ghi vần thơ đầy trang C giấy
Còn Em nhớ khi mùa trăng Am đến treo lững Em lờ
Cầm tay nói lời yêu D dấu dưới trăng B7 mơ
Nghìn sao đêm lấp lánh.
3. Tình Em lỡ nên tình chết khi xuân B7 thì tình đã phân Am ly
Thời D gian không làm khô dòng nước C mắt
Người Em đi xin đừng than Am trách quên câu Em thề
Niềm vui như người mất D trí trong cơn B7 mê
Lạc bước quên lối Em về.