Em Đêm sương phơi ghành D lá
Trở C khuya đường dốc xiêu bóng Em dài
Đàn Am ngâm du dương biệt khúc
Đèn D giăng thắp ngọn sao B7 băng.
Em Ta rong chơi hình D phố
Ngõ C sâu loài đóm khơi lập Em lòe
Tường Am vi đơm giậu e ấp
Ngỡ hình B7 hài đóa môi Em xưa.
Em Ta về xin trả lại
Ngày C tháng hiện sinh trên phím Em cầm
Cánh C rừng sà mái Am phố
Giáo D đường tháp chuông nhẹ B7 ngân.
Em Ta nằm nghe đời mòn
Vòm C lá che ngang mượn khúc Em sầu
Ném C vào miền dư Am ảnh
Tiếng D gà gáy B7 giục sang Em canh.
Em Im nghe sương rụng vỡ
Tình C câm gặm nhấm loang triền Em đồi
Cơn Am say nhặt mình từ nẻo C khuất
Thảng D thốt hỏi ta là G ai.
Em Nghe niềm riêng thì thầm
Chợt C thấy nhỏ nhoi bạt cánh Em diều
Cuốn C dạt về viễn Am xứ
Giữa C trời xót B7 một chơi Em vơi.