1. Con đã Em viết trăm bài Am thơ về Em mẹ
Sao chưa một B lần nhắc B7 nhở đến công Em cha
Phải chăng sông ở D gần còn D7 núi tít mù G xa
Sông mềm Am mại núi D muôn đời sương B7 gió.
Đứng trước Em cha Am con luôn bé Em nhỏ
Nên khóc B cười cha B7 cố giấu vào Em trong
Con vô D tình chẳng D7 đếm chẳng G đong
Chiếc lá Am rụng xuống B7 rừng cây xanh Em lá.
ĐK:
Con vô Em tư bờ vai cha rộng Am quá
Ngã suốt D đời cha sẽ cõng con G đi
Núi lặng C im to lớn uy D nghi
Nghiêng xuống F#7 đời con che bóng B7 mát
Con đã Em qua trăm khe nghìn Am thác
Khi đớn D đau con lại muốn tìm G về
Ngồi bên C cha im lặng lắng D nghe
Tiếng núi cựa B7 mình trong đêm Em vắng.
2. Đâu phải Em biển mới Am hiểu lòng muối Em mặn
Đâu phải bạc B đầu mới B7 biết sóng vỡ Em tan
Con muốn D làm D7 ánh trăng G vàng
Neo đậu vai Am cha D chênh vênh ngọn B7 núi.
Con đã Em viết Am trăm bài thơ về Em mẹ
Sao chẳng bài B nào B7 con viết về Em cha
Có phải vì núi D cao D7 và ở quá G xa
Hay chỉ Am bởi lòng B7 con nhỏ Em bé.
* Ở bên Em con cha Am nhé đã bao D lâu cha chẳng cõng G con
Cầu cho C cha giấc ngủ thật D ngon ngọn núi lặng F#7 im và độ B7 lượng
Ở bên Em con cha Am nhé đã bao D lâu cha chẳng cõng G con
Cầu cho C cha giấc ngủ thật D ngon ngọn núi lặng B7 im và độ Em lượng.
Con đã Em viết trăm bài Am thơ về Em mẹ
Sao chẳng bài D nào con B7 viết về Em cha.