Ơ C kìa, có quả núi Dm đôi
Ai G mà nỡ để nàng G7 ngồi thế C kia
Từ F sáng đến tận đêm Em khuya
Mặc Dm cho mây G nỡm gió G7 mưa ỡm C ờ.
Thế C mà sao bỏ chỏng Dm chơ
Giữa G vùng Quản Bạ sương F mờ mờ G sương
Hay F là ngực bỏng cô Em nương
Dỗi Dm chồng mang G đến giữa G7 đường cho C ai.
Thế C là trăng Am đã bỏ Dm quên
Một G vần thơ cháy bên G7 thềm mùa C đông
Gần F gần đống củi bờ Em sông
Than Dm còn ửng G đỏ má G7 hồng đấy C thôi.
Kể Dm rằng sức F nóng núi Em đôi
Vẫn Dm phà phà Em thổi xác G hồn ngả nghiêng
Trai F xanh vùng vẫy lửa Em thiêng
Lạc Dm trong lối G mộng phiêu G7 diêu cõi C bồng.