Thôi im Em đi đừng khóc B7 than hỡi loài côn Em trùng
Trong đêm Am khuya tiếng mưa D nào xé nát niềm G đau
Bao đêm B7 qua đôi mi ta chưa tròn giấc Em mộng
Nghe tiếng mưa Am buồn như nỗi sầu vang từ vực B7 sâu.
Khóc lên Em đi, khóc lên đi!
Gọi gió E7 cho mây đen giăng bầu Am trời
Gọi gió B7 cho mưa cuốn trôi cuộc đời
Gió mưa C ơi mau rót cho E7 ta thêm bao giọt Am sầu
Dù đắng chua Em cay cơn đau còn B7 đầy
Dòng lệ không làm vơi bớt niềm Em đau.
Thôi im Em đi đừng oán B7 than khóc hận đêm Em trường
Mưa thôi Am rơi nhưng sao D lòng còn mãi chơi G vơi
Xót xa B7 chi khi cô đơn dày xéo tâm Em hồn
Đêm đã tàn Am rồi mưa gió B7 nào còn đọng trên Em mi.