Ngày C tàn khi nắng Dm chiều khuất dần ngoài Am song Dm
Lòng C buồn khi bóng Am hoàng hôn xuống bên Em đời
Những chiếc C lá úa theo chiều Am rơi
Những tia Dm nắng ban mai Am cũng dần phai và đêm F tới.
Ngậm C ngùi khi biết Dm đời đã dần vào Am thu
Lòng C buồn khi vẫn còn Am trong lớp sương Em mù
Kỷ niệm C cũ đã xa thật Am xa
Hồn sông Dm núi thiết tha Am không hề phai trong tim C ta.
Thời C gian lòng ta vẫn luyến lưu tháng ngày G qua
Em Tình quê hương đậm Am đà
F Như cánh chim yêu Em bầu trời xanh
Dm Như dòng G nước yêu con sông C lành.
Nào F ngờ đời này đã xa Am rồi Dm
Như bóng trăng G dần khuất sau làn C mây
Tình hoài Dm hương mãi G mãi trong tim C này.
Ngày C tàn khi ánh Dm đèn trải dài ngoài Am song
Lòng C buồn khi tiếng Am đàn khóc tình mặn Em nồng
Những cơn C gió hắt hiu gọi Am mưa
Và tiếng Dm hát mang theo Am nỗi niềm riêng F trong cô C miên.