Một F con đường Am vắng, một Gm gót chân Dm mềm,
một Bb đóa môi Gm xinh, một C tà áo F bay
Cười F duyên tỏa Am nắng, giọng Gm nói êm Dm đềm,
hồn Bb bỗng bâng Gm khuâng, lạc C vào mắt F ai.
ĐK : Rồi F từ hôm Bb ấy, ta như gã Am khờ,
ngơ Dm ngác lang Gm thang, mơ C làn tóc F rối .
Nụ F cười ai Bb đó, ôi sao khó Am quên,
vương Dm vấn trong Gm tim, ta C yêu mất F rồi
Chiều F nay lặng Am lẽ, chờ Gm bước ai Dm về,
chợt Bb nát con Gm tim, tan C rồi giấc F mơ.
Giờ F đâu còn Am nữa, thuyền Gm đã xuôi Dm dòng,
để Dm lại chốn Gm đây, ta C buồn hắt F hiu.