1. Anh nhớ một chiều F xưa đưa em về xóm Am nhỏ trời Bb lất phất mưa F bay
Ngại ngùng em chợt Bb nói em trốn mẹ đi Am chơi
Giờ D7 thánh lễ đến Gm rồi anh C7 về mai lại F tới.
Anh ngắt một nụ F hoa trao em rồi giã Am từ lòng Bb quyến luyến bâng F khuâng
Từng hồi chuông thánh Bb lễ sương xuống đồi thông Am xa
Thành D7 phố cũng lên Gm đèn ôi C7 mùa Giáng sinh F về.
ĐK:
Em tựa như thánh Fm nữ trong đời anh tối Gm tăm
Anh là loài yêu C7 ma vừa biết yêu lần Fm đầu
Anh F7 quỳ anh sám A#m hối trong lời kinh nhỏ D#m bé
Xin tình đừng phôi F pha
Ôi giông bão cuộc Gm đời đã cướp em đi Dm rồi
Anh lệ buồn thương F thân mang thập giá lưu Bb đày
A#m Nhớ C7 em.
2. Khi mái đầu bạc F phai anh quay về xóm Am đạo giờ Bb thánh lễ F Noel
Nhìn từng đôi từng Bb lứa nơi giáo đường năm Am xưa
Lòng D7 nhớ tới em Gm nhiều anh C7 buồn như đồi F vắng.
Thương phố buồn ngàn F thông thương tình xưa bé Am dại giờ Bb thoáng giấc mơ F qua
Đà Lạt sương mờ Bb lối sương ướt lạnh vai Am anh
Còn D7 mãi dáng em Gm hiền trong C7 mùa thánh huy F hoàng.