Trời C trong đến nỗi không Em mây
Cây im đến nỗi bóng đầy mặt Am sân
Tôi C về giữa xứ bâng Em khuâng
Vang câu lục Am bát trỗi vần nhớ G xưa.
Nắng C vàng đứng bóng ban F trưa
Không gian vắng Am vẻ lòng G buồn bơ C vơ
Lặng nhìn lớp bí hàng Dm dưa
Vẳng nghe dấu cũ hồn E7 đau lòng C sầu.
Bao mộng C đời xây giữa nhân Em gian
Một căn nhà Am nhỏ mấy giàn trầu G cau
Ước D mơ sao đẹp mối duyên F đầu
Niềm vui hạnh Em phúc bên nhau trọn Am đời.
Biết bao D người tôi nhớ tôi F mong
Dắt nhau lên Em bức bình phong méo D đầu
Sao phẳng C lì ngõ trước vườn sau
Đêm đêm trống D vắng trăng G sầu đêm C đêm.
Về F thăm lối cũ đường quen
Thẩn thơ một Em bóng nghe lòng quạnh Am hiu
Trời C chiều gió thổi đìu D hiu
Sầu đêm nối F sáng tiếp chiều buồn G trưa.
Một C người tôi nhớ tôi Em thương
Nhớ tôi nhưng Am sớm thành duyên lâu C rồi
Mộng Em tàn theo nước cuốn Dm trôi
Tôi quay hồn G lại nhưng đời đã C xa.