Vẫn còn C đó những mùa thương xa Em vắng
Vàng thu Am nào nán lại giữa đồi Dm hoang
Người vội F xa để héo úa mây B7 ngàn
con phố G7 cũ rêu phong ngày đơn C côi
Dài tay C nắm tàn phai những cuộc Dm mộng
Trong cơn Em mê ta như gió bềnh Am bồng
Xanh vẫn Dm xanh đến tận cõi mênh G mông
Nghe từng G7 nhịp buồn len vào cõi C lòng
(DK) Vẫn còn C đó vết hồng hoang một G thuở
Dấu tình Em nào sao đã vội đổi F ngôi
Linh hồn Em ta vạn đau đớn gọi Am mời
Có vì tinh G7 tú cũng vừa vỡ C vụn
Ta đã C hoá trong kiếp trầm bồi C lỡ
Người đi Em rồi chiều vàng lên bơ F vơ
Cho trăm Em năm tình chết vẫn đợi Am chờ
Hỏi người có G7 về qua miền nhớ C xưa
(TK) Hay như C mây mặc gió trôi biền G biệt
Ta âm Em thầm như đá mãi đợi F mong
Như con Em nước êm trôi giữa Am dòng
Ngàn thu cứ G7 gọi mãi cố nhân C ơi