1. Ta vốn cùng mẹ sinh Am ra, phải đâu người dưng nước D lã
Sao người giận người lặng thinh để tình máu Em xương, rẽ đôi chia Am đường
Tham, sân, G si để mà D chi? Trong khi thế nhân vô Em thường
Am Đời còn được thương Dm nhau đừng làm thương Am đau.
2. Muôn kiếp người là nay Am mai, cớ sao lại đi đối D đãi
Sang hèn, giàu nghèo, chê khen, ngược đời rẻ Em khinh nát tan ân Am tình
Xưa ngon G ngon từng vụn D cơm, thơm thơm sữa nuôi nên [Em hình
Am Mà giờ tình lại D không bằng Em tiền vô Am tri.
T-ĐK:
Am Ơi…
Nhớ nghe G con dẫu lớn, hay D khôn, dẫu sang Am giàu
Cùng mẹ ta ráng thương G nhau
Am Ơi…
Rách che G nhau, có khó chung D nhau, chớ quên Am tình
Quên E7 mình cốt nhục tình Am thâm.
ĐK:
Am Mẹ ru hoài tích D xưa, nhớ Em câu ăn khế trả Am vàng
Lời mẹ văng vẳng non D ngàn, như mưa rào tưới hạn đồng Em khô
Am Vì ta tựa mắt D môi, mắt Em tuôn, môi cũng chẳng Am cười
Hiếu G đâu ở xa Em vời, duyên bao D đời cùng E7 mẹ ai Am ơi.
T-ĐK:
Am Ơi…
Nhớ nghe G con dẫu lớn, hay D khôn, dẫu sang Am giàu
Cùng mẹ ta ráng thương G nhau
Am Ơi…
Rách che G nhau, có khó chung D nhau, chớ quên Am tình
Quên E7 mình cốt nhục tình Am thâm.
ĐK:
Am Mẹ ru hoài tích D xưa, nhớ Em câu ăn khế trả Am vàng
Lời mẹ văng vẳng non D ngàn, như mưa rào tưới hạn đồng Em khô
Am Vì ta tựa mắt D môi, mắt Em tuôn, môi cũng chẳng Am cười
Hiếu G đâu ở xa Em vời, duyên bao D đời cùng E7 mẹ ai Am ơi.
* À C ơi….
Có Am tình đối tốt người D dưng
Anh em sao Em nỡ, quay lưng cho Am đành
Dẫu mà nửa tấm chiếu G manh
Thương nhau chia Em sớt lót thành đệm Am êm
Dẫu Am mà nửa tấm chiếu G manh
Thương nhau chia E7 sớt….lót thành đệm Am êm.



