1. Tôi biết rằng Dm đời – phận người khi trắng, khi F đen
Khi sống giàu Gm sang – cũng Am có lúc cơ Dm hàn
Sóng gió, chông C gai khiến lòng ta chua Gm xót
Ai đã qua C rồi sẽ Am mạnh mẽ, tâm Bb an. A7
2. Buông hết hận Dm thù, làm điều nhân nghĩa cao F sang
Ta thấy đời Gm vui, tình Am chan chứa vô Dm vàn
Dối trá, gian C manh – có ngày chân sa Gm ngã
Lòng khó an C nhiên khi A7 tâm chứa tư Dm thù.
ĐK:
Sát cánh bên Bb nhau khi vui buồn, dông Gm bão
Bước qua đêm C trường trao nhận ánh ban F mai
Số kiếp nhân Gm sinh có chi là mãi F mãi?
Nhân ái, bao C dung năm A7 tháng đẹp hương Dm nồng.
3. Đến cuối cuộc Dm đời hỏi người có nhớ ta F không?
Sống kiếp nhỏ Gm nhoi luôn Am ấm trái tim Dm hồng
Trong cõi hư C không luyến lưu gì nhân Gm thế?
Vương lại cõi C trần một A7 ánh mắt thành Dm tâm.