Khi con vừa lên Em ba cha đã đi xa A rồi
Bỏ con lại mồ côi một mình mẹ dưỡng Em nuôi
Mẹ tháng ngày tần Bm tảo cơm bữa đói bữa D no
Mẹ chắt chiu dành Bm dụm nuôi A con học nên Em người.
Nhớ những ngày mưa Em dông gánh hàng trên vai G mẹ
Áo ướt dầm trong A mưa nghẹn ngào sao tiếng Em rao
Rồi ngày con khôn Bm lớn con cắp sách đến D trường
Mẹ Em đưa con đi G học áo B7 mẹ đôi vai Em sờn.
À G ơi, còn D cha gót đỏ như Em son đến khi cha C mất D gót con lấm G bùn
Dù Bm cho cha có mất đi nhưng còn có mẹ A nuôi con nên Em người
Con D thương cho mẹ một F#m đời, vì con thơ dại quên thời xuân G xanh
Đến A khi Em con đã trưởng A thành, B7 mẹ ơi sao mẹ nỡ đành xa Em con.
Nơi phương trời xa Em xăm chắc cha giờ bên A mẹ
Đứng trên tầng mây cao, nhìn theo đứa con Em yêu
Con bây giờ khôn Bm lớn sống đúng nghĩa đúng D tình
Cầu Em mong cho cha A mẹ được vui nơi yên Em bình.