1. Có nhân Em duyên được làm con của mẹ G cha
Dẫu có nghèo, cha mẹ Am cũng luôn để con Em vui
Được học C hành, chơi đùa D cùng thầy cô, bè Am bạn
Quãng đời Bm đầu con chỉ biết những yêu Em thương.
2. Tháng năm Em con trưởng thành tung cánh trời G cao
Sánh với người, đêm ngày Am gắng xây nghiệp tương Em lai
Ngã đầu C đời, con về D buồn trong mưa nặng Am hạt
Chốn hồng Bm trần sao lại lắm những chông Em gai.
ĐK:
Đời gập C ghềnh đâu mãi được thuận buồm xuôi G gió
Những đêm Em trắng, cơ hàn ai có Am hay
Chẳng trách móc, chỉ tự an ủi thân Em mình
Nghèo khó B7 nhiều, phú quý có được mấy Em ai?
Mẹ già cùng con Em thơ F#7 biết bao điều trăn B7 trở
E7 Những mảnh Am đời chẳng thể tự lo Em thân
Chuyện áo Am cơm, gia đình luôn đau B7 đáu
Giữa chốn phong trần đầy trắc trở, phong Em ba.
3. Dẫu trăm Em năm đường đời lắm nẻo buồn G vui
Mỗi sớm chiều cho người Am góc nhỏ đặng đơm Em hoa
Để một C ngày, nơi trần D đời thêm hương vị Am ngọt
Chút riêng Bm mình trong ngàn vẻ chốn nhân Em gian.