1. Thuở Am ấy đã không Am còn cùng nhau quấn Am quýt
Tôi bước Dm đi đêm C tối từng canh hiu Am quạnh
Gõ nhịp thời C gian trông rất dài tay với Am tay
Thì thầm đợi C xuân chẳng thấy đâu đỏ màu C mắt
Tìm người ở G đâu bốn phương trời mà chẳng G thấy
Chỉ biết mưa nơi Em này những hạt đều đêm suốt Am đêm.
ĐK
Am Trôi qua bao lần ngây Am dại vội tan mau
C Rơi đâu ánh nguyệt tà bối C rối cả trời Dm khuya
C Hợp tan biết đâu được chữ Am ngờ
Phà sương khói Em bay chuyện có ngờ vào dĩ Em7 vãng.
Am Cho phôi phai lời tâm Am tình ngày mai sau
C Men say ái tình sợ lắm C lúc đi vào Dm khuya
C Vì sao nhớ thương đến một Am người
Thời gian chỉ Em như một giấc nồng để đêm Am trông.
2. Chồng Am chất những u sầu hồng tan vỡ Am giấc
Tôi bước Dm đi con C phố càng thêm u Am sầu
Lửa thiêu lòng C ta như đốt hoài chẳng thấy Am nguôi
Dẫu rằng chẳng C thể chung bước đường chung cả C trí
Tuyệt vọng làm G sao có tự tình gì đâu G hỡi
Tê tái cơn mưa Em nào lúc ngậm ngùi lúc xót Am xa.