Am Rạch Giồng Ông chảy ra con sông D Vàm
Chướng ngược dòng lay bông bần rụng trắng sông Em
Ngẩn G ngơ chiều buồn mênh Em mông
Bậu G đi lấy chồng Am để nỗi buồn lại nơi chốn quê.
D Thương một dòng sông Em con nước trôi lững D lờ Am
Bậu theo con D đò về bến F đục hay bến Em trong
Bậu đã qua G sông Em
Chờ trăng lên rừng G tràm Am
Qua mượn cung D đàn gởi nỗi F lòng trong tiếng Am ca.
Rạch Giồng Am Ông nghĩa phu D thê chưa đặng
Dẫu quay Am về bậu chớ buồn nơi đất U Em Minh
Nỉ non tiếng G nhạn bên sông Em
Gió se sắt G lòng xưa ân Em tình thắm đượm bậu Am ơi.
* Người G xưa nhớ quê quay Em về
Nghe cung đàn còn buông thiết Am tha
Còn G thương nhớ nhau đêm Em ngày
Câu ân tình gửi lại dòng Am sông.