Con đã đi E qua nhiều mùa E thu,
nơi phố F#m thị vàng A lá,
nơi đồi B7 cao gió G#m lạnh,
nhưng chưa mùa B7 nào giống mùa A thu quê B7 nhà.
Con xa nhà đã mấy mùa E hoa
mỗi khi xuân F#m về, lòng lại chênh A vênh
như con thuyền không F#m bến.
phố rộng, người B7 đông Con biết tìm F#m đâu dáng E Mẹ .
Mẹ F#m ơi, hôm nay trời trở G#m gió,
con bỗng A thèm một bát canh B7 rau
một giọng F#m ru khe khẽ mùa G#m thu
À B7 ơi Ơi E à
Mùa B7 thu mẹ không F#m còn gọi tên B7 con
giữa hương cau thoảng E nhẹ.
Có những nỗi nhớ không thành E tiếng,
chỉ lặng F#m lẽ gõ vào B7 tim mỗi độ thu G#m về.
Và con đứng B7 đây ngẩng A nhìn bầu trời quê B7 cũ,
thầm G#m gọi: "Mẹ B7 ơi " Mẹ E ơi