Thanh Hóa quê Dm mình C vùng đất địa F linh
Nổi chìm vận Am nước đã sinh hiền Dm tài
Một vùng Bb quê bão rét nắng Gm chang
Nuôi bao chí C lớn vững vàng dấn F thân.
Nhớ năm C xưa tiếng hò Sông Bb Mã
Xâm lăng khiếp Gm sợ, Đại Bàng xứ Dm Thanh
Về quê Gm anh vang danh trang Am sử
Bà Triệu năm C xưa núi Nưa còn F đó. A7
Dương Đình Nghệ năm Bb ấy giữ trọn lời Gm thề
Đuổi quân xâm C lược nước nhà tự Dm do
Lê Bb Hoàn mưu lược tinh Gm thông
Đuổi xâm, dẹp A7 loạn hết lòng vì Bb dân
Dưới bóng C cờ Lê Lợi hiên Am ngang
Vứt gươm mong A7 ước nước Nam thanh Dm bình.
Em đã Bb về xứ Thanh chưa Dm em
Đất thiêng Rồng Gm lượn Hổ chầu nên Dm thơ
Biển A7 Đông sóng giữ thét C gào
Sầm Sơn núi G Ngọc trống đồng Đông Dm Sơn.
Quế Thường Gm Xuân ngát hương đất C lành
Vang danh hiền Am tài, ấm tình non Dm nước
Người xứ C Thanh kiên cường bất Bb khuất
Truyền thống kế Gm thừa dù cho nắng Dm mưa
Đêm trăng C thu lắng nghe câu hò
Địa linh nhân A7 kiệt lời thề nước Dm non.