1. Hỡi người chiến Em sĩ đã để A lại
Cái nón Em sắt bên bờ lau sậy Em này A Em
Bây D giờ anh ở G đâu Bm Em
Bây giờ anh ở A đâu?
Còn trên đời Em này đang xông A pha đèo cao dốc Em thẳm D
Hay đã A về bên Em kia, phương trời miên viễn chiêm A bao D
Trên đầu Em anh cái nón sắt ngày nào ấp ủ
Mộng mơ của A anh là mộng mơ của một con Em người.
Nói:
Ôi nó khác chi mây trời hiền hòa
Khác chi bốn mùa êm trôi
Có tiếng cười thuỷ A tinh của vài đứa trẻ
Và hơi ấm vòng tay Em ôm của một người vợ hiền
Phải thế không B anh?
Bây giờ, bây giờ trong cái nón Em sắt của anh
Để lại bên bờ lau sậy này
Chỉ có một con ễnh ương C mượn vũng nước mưa D ở trong đó làm G hồ
Em Trong cái nón sắt của anh bây giờ
Vẫn có đủ B trời, vẫn mây hiền hoà trôi
Và bốn A mùa vẫn vậy.
Em Xuân muôn thuở dịu dàng Đông rét lạnh
Thu khi xám buồn B khi dựng vàng nắng quái
A Hạ cháy lửa nung Em trời.
2. Trong cái nón sắt của Em anh mặt trời vẫn còn đó
Ban ngày và ban A đêm mặt trăng
Hoặc Bm muôn muôn triệu triệu vì sao
Vẫn còn Em đó, tất cả vẫn còn C đó vẫn còn B7 đó.
Nhưng Em anh, bây D giờ anh ở Em đâu
Con ễnh ương vẫn còn gọi tên A anh trong mưa C dầm
Tên D anh nghe như tiếng thở Em dài của lòng đất mẹ
Dạo tháng B ba tên anh lẫn trong tiếng Em sấm đầu mùa mưa
Nghe như tiếng gầm phẫn B7 nộ đến từ cuối Em trời.
Hỡi người chiến sĩ đã để Am lại
Cái nón Em sắt trên Am bờ lau sậy Em này
Anh là C ai? Anh là D ai? Anh là B7 ai? Em