1. Gió loạn một Am chiều anh đi một F chiều nào đâu anh có Am biết G
Rằng anh mới vắng em chưa kịp F nhớ bỗng dưng gót giặc về Am đây G
Đất pha máu Am người cây rừng hoen ố lá C xanh kia rụng Em xuống
Giữa cơn loạn F ly ta cùng chung Em sức đấu tranh ngăn giặc Am thù.
2. Nếu một ngày Am nào anh quay trở F lại tìm em nơi chốn Am cũ G
Thì nơi chốn Am ấy hoang sơ đổ F vỡ sẽ xui khiến chẳng gặp Am em G
Biết anh thế Am nào cũng buồn em C lắm sẽ cho em bội Em ước
Chứ anh hiểu F đâu trong lòng em Em cũng héo hon như ruột Am tằm.
ĐK:
F Trong C lúc đời F ta C đã từ F lâu không C được trông thấy Am nhau
G Nơi C mái nhà G xưa C tiếng mẹ G ru những C đêm không còn Am nữa
F Nay C đã tàn F hoang C mới làm F cho chim C rừng thôi hót Am ca
G Hoa C úa cỏ G khô C chứ chẳng G tươi như C ngày xưa anh Am ơi.
3. Nói thời còn Am dài anh không thể F ngồi để nghe em nói Am hết G
Đời trai quốc Am biến tay anh gìn F giữ chớ nên yếu lòng vì Am yêu G
Sống trên đất Am mẹ ta cùng đau C xót lúc xâm lăng giày Em xéo
Nước chưa bình F yên quê còn tang Em tóc hãy chăm lo diệt Am thù.